TRUYỆN NGẮN: PHẢI CHĂNG TÌNH YÊU ĐANG GHÉ LẠI NƠI ĐÂY?
- Ê nhóc, lúc lắc cái đầu vậy sao tui chép bài được!Con nhỏ bàn trên quay xuống chu mỏ hiện ra cái lúm đồng tiền:
- Hổng thấy thì đứng lên chép đi.
Nói rồi nó quay ngoắt lên trên tiếp tục lúc lắc mái tóc khô, xác xơ và rối. Con nhỏ nhìn dễ thương mà sao hung dữ ghê quá. Thằng nhóc bực mình hậm hực nhưng không dám nói gì vì thấy thầy đang nhìn nó. Trong lòng ghét cay đắng con nhỏ có mái tóc cột nhỏng cao rối xù. (Vì tóc con nhỏ xù quá nên thằng nhóc phán cho cái biệt danh “Tóc Xù”, nhưng chỉ dám gọi thầm trong lòng mà thôi). Mà thằng nhóc không hiểu sao những đứa con gái còn lại trong lớp học Anh văn buổi tối của nó tuy không dễ thương bằng nhưng đứa nào cũng có mái tóc bóng mượt, không hiểu sao có mỗi con nhỏ khó ưa này lại khác, vừa xấu lại vừa xù nữa chứ. Nó cắm cúi chép bài bằng cách cứ chồm qua chồm lại sau cái đuôi tóc xác xơ ấy. Mới học chung với con nhỏ tóc xù này có một tháng mà nó thấy không ưa rồi. Nó còn phải chịu đựng cảnh này thêm vài tháng nữa, nghĩ tới nó lắc đầu ngao ngán.
Tiếng chuông reo báo hiệu hết giờ làm thằng nhỏ vui sướng quá trời, gom lẹ sách vở vô cặp, nó liền phóng ra cửa lớp, nhưng xui lại đụng ngay con nhỏ tóc xù bàn trên cũng bước ra, vấp vô chân thiếu điều muốn té. Chưa kịp định thần thì thấy con nhỏ quay ra trợn mắt: “ê, ông không có mắt hả?”, rồi nguýt dài bỏ đi một hơi. Thằng nhỏ đơ như cây cơ, lẩm bẩm “gì mà xui tận mạng”.
Ra đến cổng trường, má nó đang chờ sẵn:
- Sao lâu vậy con?
- Tại thầy dạy thêm bài nữa đó má!
- Ừ, đói bụng không, má chở đi ăn gì nghen?
- Ghé ăn bún bò nha má, món khoái khẩu của con mà!
Má nó cười rồi lên ga chạy tới. Qua khúc cua tối, dưới ánh đèn đường vàng vọt hiu hắt, nó thấy con nhóc tóc xù đang lội bộ, dáng điệu lững thững, có chút gì đó cô đơn thì phải. Chạy qua con nhỏ, thằng nhóc quay người dòm lại nhưng con nhỏ dường như không để ý đến ai xung quanh, nó cứ cúi nhìn xuống chân như đang đếm từng bước đi của mình.
Thật ra lúc ấy con nhóc không muốn về nhà vội, nó cứ bước chầm chậm để mong khi về đến nhà, ba nó đã ngủ, nó sợ ba nó thức lắm. Ba nó hay uống say, mà mỗi lần say ba nó lại hay chửi và đánh mẹ con nó. Ba nó trước đây làm ở xưởng nước mắm, má nó bán bánh canh ở đầu hẻm. Từ ngày xưởng nước mắm đóng cửa, ba nó thất nghiệp, ngày ngày nhậu nhẹt, hết tiền lại kiếm chuyện đánh má nó, bắt má nó đưa tiền đi nhậu. Nó thương má nó cứ khóc thầm đừng đêm nhưng nó cũng không dám trách ba nó, chỉ trách cái nghèo sao cứ vây quanh nhà nó mà thôi. Nó ngước lên nhìn bầu trời, nhiều sao quá, những ngôi sao xa xôi kia cứ nhấp nháy mãi không ngừng như đang thầm an ủi trái tim bé nhỏ cô độc của nó...
Về đến nhà, ba nó đã lăn ra ngủ, má nó đang nhẹ nhàng xay bột làm bánh, nó nhìn má để biết má có bị ba đánh không, hai mẹ con nhìn nhau không dám nói tiếng nào vì sợ ba nó thức. Nó lặng lẽ bỏ sách vở rồi xắn tay vô nhào bột cùng má. Nó muốn nói với má tiền học phí Anh văn tháng này đã hết hạn, nó muốn nói với má nó nghỉ học nhưng lại sợ má nó buồn. Năm nay thi cuối cấp, má nó sợ nó thua kém bạn bè nên bắt nó đi học thêm anh văn tối. Điều đó đồng nghĩa với việc má nó phải bán nhiều hơn và về trễ hơn. Đã nhiều lần nó muốn bỏ học, muốn đi làm thêm để phụ má, nhưng má dứt khoát không cho. “Đời má đã khổ rồi, con có học thành tài thì mới khá lên được”, nó cứ nhớ như in câu nói đó của má, và không thể quên được ánh mắt má ánh lên tia hi vọng về tương lai sáng lạng của nó. Bất giác nó thấy buồn vô hạn. Đêm yên tĩnh, lâu lâu có tiếng chim đâu đó kêu ré lên trong màn đêm sâu thẳm, lẫn trong đó có cả tiếng thở dài...
*
Hôm nay thằng nhóc đến sớm hơn mọi bữa, thấy chỗ con nhóc tóc xù trống trơn, lòng chỉ mong cho con nhóc nghỉ học, nó sẽ tập trung hơn và chép nhanh hơn, không phải cự nự với con nhỏ khó ưa đó nữa. Chuông vô giờ học, không thấy bóng dáng con nhỏ đâu, thằng nhóc hả hê trong chốc lát rồi chợt nhận ra có cái gì đó trống vắng. Không còn cái đuôi tóc nhỏng cao rối xù ngúc ngoắt, nó cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Khi cả lớp ổn định chỗ ngồi, thầy thông báo hôm nay hết hạn đóng học phí, ai chưa đóng thì tranh thủ lên văn phòng trường đóng. Thằng nhóc ngồi ngơ ngẩn, thằng bạn cặp bên khều khều “làm bài tập kìa mầy”. Thằng nhóc giựt mình “ờ” rồi cắm đầu chép. Cho đến khi chuông reo, xách cặp vở ra, đầu thằng nhóc cứ lơ mơ, má nó gọi mấy lần nó mới nghe thấy. Nó cố tìm bóng dáng con nhóc tóc xù trên đường mà không thấy, lòng chùng xuống. Má nó thấy nó im im liền hỏi:
- Ăn gì không con?
- Dạ không! Lúc này nó chẳng thấy đói nữa.
*
Mấy hôm nay chưa có tiền đóng học phí, con nhỏ không dám đến lớp học Anh văn, nó nói dối má nó là thầy bận việc nên cho nghỉ. Má nó nói ráng bán thêm buổi nữa là đủ tiền cho nó đóng học phí. Nó chỉ ậm ờ, nói là chưa tới hạn. Sáng nay, con nhóc lúi húi gánh nồi bánh canh phụ má nó ra đầu hẻm bán, chỗ này gần trường cấp 2, má nó nấu bánh canh ngon đã mấy năm nay nên có nhiều khách quen lắm, mấy đứa học sinh ở đây dễ thương nữa, con nhóc coi giống như em nó, tay bưng tô bánh canh nóng hổi, vừa ăn vừa líu lo trò chuyện, làm nó nhớ hồi nó học cấp 2 cũng vậy. Con nhóc học buổi chiều nên sáng nó bán phụ với má vì chủ yếu là đông trước giờ vào học. Bữa nay bán đông quá, hai má con nó bán luôn tay.- Cho con hai tô bánh canh đi dì!
Con nhóc bưng tô bánh canh lại gần, thằng nhóc đưa tay ra đỡ, bất ngờ thằng nhóc kêu lên “tóc xù”, giật mình con nhóc gượng gạo, mặt đỏ như gấc bối rối quay người đi. Thằng bạn đi chung hỏi nhỏ:
- Mày quen hả?
- Ờ, quen sơ thôi.
- Chỗ này bán banh canh ngon lắm đó, mầy ăn thử đi.
- Ờ.
Cuộc hội ngộ không báo trước làm thằng nhóc thấy bất ngờ, mấy hôm nay không thấy con nhỏ đi học anh văn, thằng nhóc lo con nhỏ bị bệnh. Đâu ngờ bữa nay lại gặp ở đây, thằng nhóc chợt nhớ ra hình như hôm trước thầy có đọc tên con nhỏ tóc xù chưa đóng học phí. Không lẽ…Thằng nhóc ăn bánh canh mà trong đầu quay mòng mòng với những câu hỏi, thắc mắc chưa có lời giải đáp. Nó mang tâm trạng lửng lơ, lơ lửng như con cá vàng bơi trong nước ấy đến tối, nóng lòng gặp con nhỏ tóc xù. Cuối cùng “tóc xù” cũng đến, con nhỏ thấy thằng nhóc nhìn mình lăm lăm đâm ra ngượng ngập, nhưng thằng nhóc đã chồm lên dòm mặt nó rồi hỏi:
- Sao mấy hôm trước không đi học?
Con nhóc đâm ra lúng túng, không thể nói lí do là chưa đóng học phí nên nó trốn học được, nó ấp úng:
- Tui...tui...có việc bận.
- Bận chi mà bận mấy bữa liên tục?
Đến nước này con nhóc tắc tị, nó nín thinh, thằng nhóc sốt ruột tính hỏi nữa thì thầy bước vào, thằng nhóc ỉu xìu, còn con nhóc thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc ra về thằng nhóc cố gắng len theo cho kịp con nhóc nhưng xui cho nó là má nó đã đứng ngay trước cổng gọi. Nó leo lên xe mà cứ đưa mắt tìm, cuối cùng cũng bắt gặp cái dáng vẻ lững thững của con nhóc, lẻ loi một mình trên phố với mái tóc xù đung đưa. Cho dù có lẫn lộn trong hàng trăm đứa con gái, thằng nhóc tin chắc rằng mình cũng sẽ nhận ra con nhỏ.
Hôm sau đi học, thằng nhóc dứt khoác xin má tự đạp xe đi mà không cần đưa đón. Đưa ra một lô lí do cho má nó yên tâm, thằng nhóc hăm hở dắt xe ra khỏi nhà. Lúc học xong ra về, nó chặn trước mặt con nhóc cười hiền hiền: “lên xe đi tui chở dzìa cho khỏi mỏi chân”. Con nhóc mở to mắt ngạc nhiên pha cả vẻ lưỡng lự, thầm nghĩ không hiểu sao tên này bữa nay tốt quá.
- Lẹ đi, người ta về hết rồi kìa.
Con nhóc định từ chối nhưng nhìn thấy cái mặt như năn nỉ của thằng nhóc nên miễn cưỡng lên xe, ngồi tuốt ra phía sau. Tự nhiên lúc đó thằng nhóc phát hiện con nhóc hiền dễ sợ, không đanh đá như lúc ngồi trong lớp.
- Đi đường nào nè? - Thằng nhóc mãi mới sực nhớ ra, hỏi một câu không đầu đuôi.
- Chạy thẳng quài đi, khi nào tui kiu quẹo thì quẹo.
Thằng nhỏ đạp xe thật chậm cố nặn ra câu hỏi, sao hôm qua nó hấp tấp hỏi lia lịa còn hôm nay nó cảm thấy những câu hỏi cứ chạy trốn đâu mất, nó cứ loay hoay với những câu hỏi không biết bắt đầu từ đâu.
- Sao bữa nay đi ơn, má đâu không chở? - Con nhỏ đột ngột lên tiếng.
- À, à..má tui bận...
Tự nhiên thằng nhóc buộc miệng:
- Hôm bữa thầy có nhắc đóng học phí đó. - Hỏi xong nó mới thấy câu hỏi thật vô duyên.
- Ừ, nãy tui mới đóng rồi.
Con nhỏ trả lời xụi lơ còn thằng nhóc thở phào, vậy là con nhỏ không nghỉ học nữa. Chợt nghe con nhỏ thở dài, thằng nhóc im ru luôn, cắm cúi đạp xe, nhưng lại đạp thật chậm. "Quẹo phải đi, rùi rẽ trái”, cứ phải, cứ trái lắc léo một hồi con nhóc kêu lớn:
- Dừng đây được rồi.
- Tới nhà rồi hả?
- Chưa, nhưng tui lội vô ơn được.
- Sao không tới nhà luôn đi, tối vậy coi chừng gặp ma à. Thằng nhóc buộc miệng.
Con nhóc quay lại không nói gì nhưng thấy nó mỉm cười. Nụ cười khoe cái lúm đồng tiền xinh như thiên thần làm thằng nhóc ngơ ngác, nó cứ đứng như trời trồng cho đến lúc bóng con nhỏ khuất dạng trong con hẻm nhỏ đã được bao trùm bởi bóng tối. Trong cơn mơ đêm hôm đó, thằng nhóc thấy mình cứ đuổi theo nụ cười của con nhỏ tóc xù...
Vậy là tối nào thằng nhóc cũng chở con nhỏ về, hai đứa đã tự nhiên hơn, hỏi nhiều hơn và con nhóc cười nhiều hơn. Điều đó làm thằng nhóc vui lắm. Giờ thì thằng nhóc đã hiểu nhiều hơn về hoàn cảnh của “tóc xù”, nó không còn muốn gán cho con nhỏ biệt danh “tóc xù” nữa, nó thấy thương con nhỏ ghê, nó hăng hái giảng lại những chỗ mà con nhỏ nghỉ học, chép bài dùm con nhỏ mặc dù chữ nó nhìn chẳng khác nào gà bới.
*
Dạo này thấy con nhỏ có vẻ buồn buồn, hỏi mà nhỏ không nói, thằng nhóc chỉ biết thở dài làm thinh luôn. Thằng nhóc không biết là con nhỏ thấy buồn ghê gớm, vì chỉ một tuần nữa thôi, lớp học anh văn sẽ kết thúc, con nhỏ sẽ không được ai kia chở về nữa. Khoảng thời gian vừa qua thật sự là rất vui, thằng nhóc không biết rằng, con nhỏ hay nhìn lén sau lưng nó, cái lưng không lớn nhưng sao cảm giác thật ấm áp, ngồi sau đó lúc nào cũng cảm thấy như được che chở. Rồi cái cách thằng nhóc đạp xe thật chậm nữa, nó biết là cố tình nhưng nó vẫn không nói, chỉ muốn đường về nhà nó thiệt là xa. Cả cái cách thằng nhóc lo lắng hỏi thăm khi nó nghỉ học hay thấy nó buồn cố tình chọc nó vui. Cả cử chỉ vụng về, lúng túng khi thằng nhóc dúi vào tay nó cái cột tóc hình con gấu màu hồng thật dễ thương “tui thấy hợp nên mua đó”. Lúc đó con nhóc cũng bối rối lắm vì lần đầu tiên có người tặng quà cho nó. Nó thao thức cả đêm vì hạnh phúc.Từ ngày tổ dân phố xuống nhà nó vận động ba nó bỏ rượu, cho ba nó vay vốn mua chiếc xe cũ chạy xe ôm, nhờ vậy mà ba nó ít nhậu hơn, và những lần thượng cẳng tay hạ cẳng chân của ba nó cũng đã giảm xuống, má nó là người vui nhất. Còn nó, nó cũng vui nhưng vui vì quen được thằng nhóc nhiều hơn. Nó lén nhìn lưng thằng nhóc, thấy bình yên và thật ấm áp. Thằng nhóc không biết được suy nghĩ của con nhỏ, nó im ru không dám lên tiếng, tâm trạng chùng xuống, chân nó dường như không có sức nữa, nó thấy xe chạy thật chậm, thật chậm có khi còn thua cả con ốc sên đang bò. Thằng nhóc ngầm thở dài, nó muốn nói với con nhỏ thật nhiều thứ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, nhưng có một điều rất quan trọng nó muốn cho con nhỏ biết: nếu không gặp được con nhỏ thì nó buồn lắm, ước sao trở lại những ngày đầu đi học, nó sẽ không bỏ phí một ngày nào để giành đưa con nhỏ về nhà, nó tiếc hùi hụi, dộng bàn đạp thật mạnh, chiếc xe bỗng chồm lên lao về phía trước làm con nhỏ bất ngờ la lên rồi theo phản xạ đưa hai tay ôm chặt lấy lưng thằng nhỏ. Thằng nhỏ bất ngờ thắng xe cái két, con nhỏ lại chúi vào lưng nó, con nhỏ la lên bải hoải rồi đưa tay đấm lụp bụp:
- Ông bị gì vậy, mún tui té hả?
- Không, tui mún chở nhỏ hoài, được không? Không hiểu sao thằng nhóc lại thốt lên câu đó.
Tự nhiên sự im lặng bao trùm, nghe rõ tiếng gió lao xao, thổi từng cơn khô khốc của những ngày tháng ba nóng nực. “Tới nhà tui rồi, về đi” con nhỏ đột ngột thốt lên rồi bước đi như chạy, thằng nhóc định nói gì đó nhưng lại thôi, chậm chậm đạp xe về, mang trong lòng cảm giác như bị từ chối, buồn hiu hắt.
- Sao về trễ vậy con, đói không còn tô bánh canh trên bàn má chừa đó? Má con nhóc lên tiếng khi thấy nó lò dò bước vô nhà.
- Dạ. Con nhóc bước vô bỏ cặp đó rồi quay ra nhào bột với má nó.
- Sao má xay ít bột quá vậy?
- Dạo này sao ít khách quá, má làm ít hơn chút.
Con nhỏ bùi ngùi, hèn chi mấy tuần này nó thấy nó nhồi bột nhanh quá, nó cũng không để ý vì dạo này nó phải phụ đạo thêm những môn thi tốt nghiệp, nên buổi sáng nó không bán tiếp má nó được. Bất chợt nó thở dài, nó không biết có nên thi đại học hay không đây, nó sợ ba má nó phải lo thêm tiền cho nó, học đại học mà, tốn kém lắm. Có lần nó nghe thằng nhóc nói câu đó. Đêm buồn mênh mang, con nhỏ cứ trằn trọc mãi.
- Tui mún chở nhỏ hoài, được không?
Chiều nay về đến nhà nghe má nó nói bữa nay bán đắt quá, má nó bán không kịp may mà có cậu trai giúp má bưng tiếp “Người đâu mà dễ thương quá chừng” má nó cười nói. Nó thấy mừng cho má nó, vậy là tối nay má con nó thức khuya hơn để xay bột.
*
Buổi học cuối cùng của lớp Anh văn, thầy cho nghỉ sớm, thằng nhóc đánh liều rủ con nhỏ đi ăn chè, con nhỏ khẽ gật đầu. Hai đứa ăn chè im ru gà rù, cắm cúi múc chè ăn.Cho đến khi ra về vẫn chưa nói được câu gì, hình như cả hai đều sợ nếu lên tiếng sẽ phá vỡ một cái gì đó thật mong manh mà chính bản thân cũng không hiểu đó là gì. Về tới đầu hẻm, nhưng khi con nhỏ bước đi được mấy bước thì nghe tiếng thằng nhóc ở sau lưng “Đi cẩn thận, mai gặp nhé!”. Mai gặp nhé, mai nghỉ rồi mà, con nhóc mỉm cười “chắc là do thói quen”.Tuần này con nhỏ được nghỉ phụ đạo, sáng sớm nó khệ nệ dọn hàng, má nó nói dạo này đông khách nên bán được lắm. Đúng là đông khách hơn hẳn, không chỉ bọn nhỏ cấp 2 mà có học sinh cấp 3 nữa, nó bưng không kịp nghỉ tay.
- Đây, tui phụ cho lẹ. Con nhóc mắt tròn mắt dẹt nhìn thằng nhóc vừa mới xuất hiện, miệng cười toe toét với nó rồi quay qua chào má nó.
- Con ngồi đi, bữa nay có con dì phụ rồi.
- Dạ, không sao đâu dì, con làm luôn cho nhanh!
Má con nhỏ quay qua: “Nhờ cậu này phụ má bữa giờ đó”
- Thì...ra... thì ra thằng nhóc hẹn mai gặp là đây, con nhỏ lúng túng không biết nói gì, cứ đứng ngây ra nhìn, thằng nhóc lẹ làng bưng bánh canh xẹt qua xẹt lại, nháy mắt với con nhỏ:
- Thấy tui chuyên nghiệp hông nè.
- Ừa, giỏi he.
- Tui rủ lớp tui lại đây ăn luôn đó, ai cũng khen ngon hết trơn!
Thằng nhóc cười khoe hàm răng trắng bóc. Con nhỏ giờ đã hết bối rối, nhoẻn miệng cười rồi tiếp tục bưng bánh. Những ngày sau đó thằng nhóc đều lại sớm phụ má con nó rồi mới đi học. Con nhỏ thấy vui lắm, trong lòng cứ rộn ràng gì đó, nó không còn ngồi trong đêm tối thở dài nữa, cũng không còn thấy màn đêm là u tối, nó nhìn đâu cũng thấy mùa xuân, cứ rộn ràng, rộn ràng trong tim. Phải chăng tình yêu đang ghé lại nơi này.
*
Tuy không đi học chung nữa nhưng buổi tối thằng nhóc vẫn đạp xe chở con nhỏ đi lòng vòng, không khí về đêm thật trong lành, hai đứa đã trở nên thân thật thân, tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, còn dự định cho tương lai nữa, nghe cứ giống như người lớn đang nghiền ngẫm vạch ra kế hoạch cho đời mình. Mà thật ra hai đứa cũng đã lớn rồi mà, tuổi 18 với nhiều ước mơ và hoài bão với những rung động yêu thương không dễ gì quên. Dừng xe trước đầu hẻm, thằng nhóc bạo gan nắm tay con nhỏ, đặt vào đó là một bướm đã khô được ép bằng hoa phượng.- Tui...tui.. ép...ép...lâu rùi..mới khô...vầy...vầy đó.
Tự nhiên thắng nhóc cà lăm, con nhỏ để yên tay nó trong tay thằng nhóc, ngó cái mặt hiền khô lúng túng muốn cười nhưng sợ thằng nhóc quê nên nó ráng nín. Vậy mà lúc nãy chở đi chơi tranh nhau nói quá trời. Thấy con nhỏ im ru, thằng nhóc lại phán thêm một câu: “tóc nhỏ...hình như...đã…bớt xù rồi kìa”, đến lúc này thì con nhỏ không còn nín cười được nữa mà nó cười lớn thành tiếng làm cho thằng nhỏ bối rối nhưng cũng cười theo, vô tình nắm tay con nhỏ thật chặt. Trên cao ánh đèn đường dịu dàng trải tấm thảm vàng bao trùm lên hai cái bóng nhỏ, trời trong veo, chi chít những ngôi sao nhỏ, đêm yên tĩnh, nghe đâu đây hương hoa quỳnh thoảng trong gió.
*
- Ủa, sao dạo này má không thấy con ghé quán bún bò ăn nữa?
- Con ngán rồi má! Má nó đâu biết rằng nó đã không còn khoái khẩu món bún bò nữa, mà bây giờ đã chuyển thành món bánh canh.
0 comments:
Post a Comment