xa den co tac dung gi, cong dung cua cay xa den, ban xa den, xạ đen hòa bình, tac dung cua la xa den, cây xạ đen,
Truyện ngắn: CÔ BẠN TV (P1) | Tin schock | Tin Mới Hot Nhất Tron Ngày

Truyện ngắn: CÔ BẠN TV (P1)

Xin chào các bạn, hôm nay Blog truyện sẽ mang đến cho các bạn một truyện ngắn mới: "Cô bạn TV" của tác giả [N]ắng. Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ với Blog. 


Cuộc sống của My tại căn nhà mới dọn đến ở UK khá vui vẻ, mọi người share cho nhau mọi thứ, giúp đỡ nhau không ngần ngại… À, trừ một người. Là Khánh - cậu ta đang hoàn thành nốt A-level như My, nhưng không học cùng trường.


- Vậy là từ mai cháu sẽ đi hả?

- Dạ vâng, cháu sẽ thuê nhà cùng với một bạn du học sinh nữa. Nhà gần trường, mà lại rất rẻ ạ.

- Ừ, vậy cũng được. Thi thoảng có việc ra đây thì ghé vào đây chơi nhé.

- Vâng ạ. Rất cảm ơn bác trong thời gian qua đã coi cháu như người trong nhà.

- Tiếng Anh của cháu rất tốt. Cứ tiếp tục chăm chỉ như thế bác tin cháu sẽ thành công! - Mrs Janice cười và giơ ngón tay cái lên.

- Cám ơn bác, bây giờ cháu đi xếp lại đồ một chút ạ

- Ừ, tối nay bác sẽ làm một “farewell party” cho Amy!

My cười và đi lên phòng, ngó qua lap. Cái Giang - đứa bạn mới sang UK và sắp thuê nhà cùng nó - đã buzz từ lúc nào:

Jillie_gn: Tối mai tao mới dọn đến nhé

Amy_able: Uhm, tao đã confirm lại với chủ nhà rồi. Ông ta khá thân thiện, còn bảo là “du học sinh thì tôi lấy rẻ mà”, 40 bảng một tuần là quá hời rồi còn gì, chưa kể tiền điện nước.

Jillie_gn: Bravo!

Amy_able: Ừ, hí hí. Tao xem quảng cáo khu này ở trường mà, xung quanh đấy cũng toàn du học sinh ở thôi. “Môi trường học tập” tốt quá còn gì nữa (laugh)

Jillie_gn: Thực ra ở nhà chú tao cũng tốt, nhưng mà xa quá, bất tiện. Nhà thuê giá rẻ, lại gần trường thì tội gì không ở, hehe

Amy_able: Gớm, nhà mày giàu thế ở đâu chả được. Tao ở host cũng tốt thôi, thi thoảng còn được gia đình họ cho đi picnic cùng… Nhưng mà cũng mất tự do, với cả tao lười không làm việc nhà cho họ nên tiền ở đắt gấp đôi so với đi thuê, hic.

Jillie_gn: Rồi. Từ mai chúng ta sẽ là room-mate, he he.
Truyện ngắn: CÔ BẠN TV (P1)


***

- Nhanh lên Amy, taxi đến rồi này! - Mrs Janice gọi to.

- Vâng ạ, vali nặng quá. Cháu chào bác, cháu đi đây ạ.

- Ừ, bác cũng biết địa chỉ nhà cháu thuê rồi, nếu có dịp bác sẽ qua. Goodbye my little Vietnamese girl!

Bánh xe taxi lăn nhanh, My ngồi trên xe và nghĩ mông lung. Nó chợt nhớ những bữa ăn bác Janice nấu, những hôm rỗi rãi ngồi chơi với bé Alice yêu ơi là yêu, nụ cười thân thiện của những con người xứ lạ đối với một con bé du học sinh như nó. Host family cho nó cảm giác của gia đình, của ấm áp. Nó cũng đã suy nghĩ rất nhiều, về những thuận lợi, về mặt kinh tế, về con bạn thân… mới quyết định chuyển sang thuê nhà. Từ nay hai đứa sẽ phải dựa vào nhau mà sống và học ở cái xứ sở sương mù này…

Làm xong thủ tục thuê nhà với ông chủ nhà, My đứng ngắm căn phòng mà nó sắp ở. Ngôi nhà có hai tầng, tầng trên có hai người bạn Trung Quốc đang thuê, cầu thang giữa hai tầng cũng khá tách biệt. Tầng dưới gồm một phòng ngủ đôi bé bé, một phòng bếp liền với toilet. Uhm, not bad - nó nghĩ. Nó mở khoá vào phòng, bất chợt thấy một cái thùng cáctông nhỏ trước cửa. “For Amy - my little Vietnamese girl. Good luck!” Mrs Janice! My thầm reo lên và mở thùng ra. Một cái TV! Chính là cái TV trong phòng My hồi còn ở nhà bác Janice, nhỏ và cũ nhưng vẫn còn xem tốt, thậm chí nó vẫn còn thấy chữ “Amy” bé tẹo viết bằng bút chì ở trên nóc, hì. Một niềm vui ấm áp lan toả trong lòng nó. “Hi telly!” - My thì thầm - “From now you’ll be my lucky charm.” Nó ôm “em” TV vào phòng, loay hoay một lúc với ổ điện và ăng ten rồi ấn Power. Baby TV, haha. Chào mừng mày đến với một cuộc sống mới, đầy thú vị và bất ngờ, My ạ...

***

Đã 3 tuần từ ngày hai đứa ở nhà mới. My vẫn ôm lấy cái TV theo thói quen, hàng sáng bấm ngẫu nhiên remote, xem kênh nào hiện ra và dự đoán về ngày hôm đó của mình. Cái Giang mới sang, sau nó một năm, nên rất bận bịu với chuyện học hành, và cũng không thích xem tivi lắm.


Nhưng tối tối Giang vẫn ngồi buôn chuỵên với My, có hôm còn gọi cả hai bạn gái Trung Quốc xinh xẻo xuống làm một slumber party vui nổ trời nữa. Thỉnh thoảng, Mark - cậu bạn “hot boy” học cùng lớp và có để ý My - còn đến nhà chơi, dù sau đó hầu hết là My ngồi xem tivi hoặc chat, để mặc cậu ta cho Giang ngồi tiếp chuyện (!) Cuộc sống khá vui và “multicultural”, mọi người share cho nhau mọi thứ, giúp đỡ nhau không ngần ngại… À, trừ một người. Là Khánh - cậu bạn du học sinh đang hoàn thành nốt A-level như My, nhưng không học cùng trường. Khánh cũng thuê nhà cách đó không xa, đôi khi đạp xe qua chỗ chợ gần nhà My để mua thức ăn và đồ dùng lặt vặt. Cậu ta có biết My và Giang, tất nhiên, vì ba đứa là những người Việt Nam duy nhất ở khu này. Nhưng gần như cả ba chưa bao giờ nói chuyện, nhìn thấy My là cậu ta chỉ nheo mắt lại nhìn và vênh mặt lên đi thẳng, xí!

***

My xách túi vải đựng thức ăn, vừa đi trên đường vừa nhẩm tính. Nó và Giang cực kì cố gắng tiết kiệm, chi tiêu dè xẻn hết mức có thể, nhưng ăn mì gói và bánh mì mãi thì không đủ sức khoẻ để học. Thế nên hai đứa đành phải mua gạo Việt từ khu Hackney về, rồi hằng tuần đi siêu thị mua thịt thà rau củ về nấu nhanh. Giá cả đắt đỏ, Chủ Nhật hai đứa phải đi rửa bát và phụ việc tại một quán người Việt thì mới tạm đủ… Bỗng My thấy bóng người quen quen. Là Khánh, đang lúi húi với cái xe đạp.

- Thủng lốp à? Thế thì tự sửa làm sao được?

Khánh ngước lên nhìn My 3 giây, rồi cúi xuống và nói lạnh te:

- Kệ tôi.

- À, không đem tiền chứ gì. Trông cậu không phải là vừa đi học hay đi chợ về.

- Thì sao?

- Tớ sẽ cho mượn tiền đi sửa xe. Nhà gần nhau rồi, không ngại gì hết, không được từ chối.

Nói xong, My nhanh chóng bắt Khánh xách hộ cái túi, rồi dắt xe Khánh đến một cửa hàng xe đạp cũ. Trong lúc chờ sửa, My và Khánh ngồi ở ghế đá vườn hoa công cộng ngay đối diện.

- Sao cậu lại giúp tôi? - Khánh thủng thẳng nói.

- Vì cả hai ta đều là người Việt.

Im lặng.

- Khánh có đói không? Tớ có đồ ăn trong túi đấy.

- Không. Cậu đói thì cứ ăn đi, tôi không đói.

- Sao Khánh cứ “cậu cậu tôi tôi” thế nhỉ? Nếu không tìm được từ xưng hô thì nói bằng Tiếng Anh cũng được.

- Tôi thích vậy. Và tôi muốn nói chuyện bằng Tiếng Việt. Lâu lắm rồi tôi không gặp học sinh Việt nào nói nhiều như cậu. Họ chỉ im lặng, hoặc có nói là nói bằng Tiếng Anh.

- Ừ, tuỳ Khánh vậy.

Im lặng.

- Ngoài “cả hai ta đều là người Việt” ra thì cậu còn lí do gì để giúp tôi không?

- À có. Sáng nay tớ bật TV, kiểu random ấy…

- Chả liên quan.

- Và tớ thấy một phim trên Cartoon Network, có cảnh một thằng bé đi xe đạp. Vì thế tớ nghĩ hôm nay chắc tớ cũng sẽ gặp một cái gì đó tương tự, nhưng không nghĩ lại là cậu.

- Hmm. Họ sửa xong rồi kìa, đi thôi.

Khánh đèo My về đến nhà. Có tiếng Mark cười to với Giang ở bên trong. Khánh nhíu mày, nói lời cảm ơn rồi đi. My chỉ kịp hét to nick Yahoo của nó, và nhìn thấy cái gật đầu khẽ của Khánh trong màn sương mờ mờ buổi chiều hôm.
...
(Còn tiếp)

Truyện ngắn sưu tầm
Share on Google Plus

About Scholes_Kaka

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 comments:

Post a Comment