xa den co tac dung gi, cong dung cua cay xa den, ban xa den, xạ đen hòa bình, tac dung cua la xa den, cây xạ đen,
Nếu ốc sên có tình yêu - chap 4 | Tin schock | Tin Mới Hot Nhất Tron Ngày

Nếu ốc sên có tình yêu - chap 4

Chương 4

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch đến cực điểm, chị ta hoảng hốt ấn vào vết thương, nhưng máu vẫn tuôn xối xả. Người đàn ông ở bên cạnh cũng bừng tỉnh, vừa giúp người phụ nữ bịt vết thương, vừa rút điện thoại gọi 120: “Công viên Phương Đình, bạn tôi bị cắt cổ tay…”

“Tránh ra!” Hứa Hủ xông đến sau lưng hai người: “Tôi là cảnh sát.”

Người đàn ông hơi ngớ ra, buông tay người phụ nữ và tránh sang một bên, nhưng anh ta vẫn nhìn Hứa Hủ bằng ánh mắt nghi hoặc.

Hứa Hủ hít một hơi sâu, nắm chặt cổ tay người phụ nữ. Sau đó, cô dùng lực, ấn một cách chính xác vào phía trên động mạch.

Máu lập tức chảy chậm lại.

Áo váy và hai tay người phụ nữ đều nhuộm máu đỏ, gương mặt chị ta tái nhợt: “Cám ơn em…”

Hứa Hủ an ủi: “Trung tâm cấp cứu gần nhất cách nơi này chưa tới mười phút chạy xe, chị sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.”

Người đàn ông và người phụ nữ thở phào, đồng thanh nói cám ơn. Hứa Hủ gật đầu, nhìn người phụ nữ chăm chú: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Bộ dạng người phụ nữ tuy yếu ớt, nhưng giọng nói của chị ta trầm ổn: “Trên mặt cỏ có thứ gì đó, cắt vào tay chị.”

Lúc này, trời đã tờ mờ tối mà đèn đường vẫn chưa bật sáng. Bãi cỏ mờ mịt nhìn không rõ. Người đàn ông dùng điện thoại di động chiếu xuống mặt cỏ, anh ta cất giọng lạnh lùng: “Trên cỏ có lưỡi dao.”

Hứa Hủ gật đầu: “Anh đừng phá hoại hiện trường, hãy đợi cảnh sát đến xử lý. Anh mau giúp tôi ấn vào vết thương.”

Người đàn ông hơi bất ngờ: “Tôi? Còn cô thì sao?”

Hứa Hủ nhíu mày, liếc qua vết thương vẫn rỉ máu trên cổ tay người phụ nữ: “Ấn vào!”

Người đàn ông ngây ra, tựa hồ không ngờ Hứa Hủ lại dùng ngữ khí ra lệnh với anh ta. Nhưng anh ta vẫn làm theo lời Hứa Hủ, thay cô ấn vào phía trên động mạch. Hứa Hủ rút khăn mặt trên cổ gấp lại, đồng thời nhặt một cái que dưới đất. Cô buộc thắt nút khăn mặt trên cánh tay người phụ nữ, dùng cái que cố định, thế là xong việc cầm máu.

Người phụ nữ đau đớn khẽ rên một tiếng. Người đàn ông ở bên cạnh ngập ngừng: “Đây là… để cầm máu?”

Hứa Hủ không để ý đến anh ta, hỏi người phụ nữ: “Chị có bút không?”

Người phụ nữ lắc đầu, Hứa Hủ lại nhìn người đàn ông, anh ta cũng lắc đầu.

Hứa Hủ không thay đổi sắc mặt, di di ngón tay trên cánh tay đầy máu của người phụ nữ.

Người đàn ông kinh ngạc hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Hứa Hủ lạnh nhạt liếc anh ta một cái, cúi đầu dùng ngón tay đầy máu viết thời gian lên cánh tay của người phụ nữ. Làm vậy, khi nhân viên cấp cứu đến nơi, họ biết rõ người phụ nữ được cầm máu trong bao lâu, mới có thể tiến hành thao tác tiếp theo.

Đôi nam nữ không phải kẻ ngốc, vừa nhìn Hứa Hủ viết con số, họ lập tức hiểu ra vấn đề. Người phụ nữ cất giọng cảm kích: “Cám ơn em, thật lòng cám ơn em.” Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt hứng thú.

“Anh hãy nói chuyện với chị ấy, cho đến khi xe cấp cứu tới nơi.” Hứa Hủ nói với người đàn ông rồi quay người về phía bãi cỏ.

Lúc này, đèn trong công viên đã bật sáng, bãi cỏ sáng trưng. Hứa Hủ quan sát kỹ, mới nhìn thấy một con dao rọc giấy cực sắc được giấu trong lùm cỏ. Nửa dưới của con dao cắm xuống đất, nửa trên được sơn thành màu xanh lá cây, vì vậy rất khó phát hiện.

Hơn nữa ở đó không chỉ có một con dao, mà rất nhiều con dài ngắn khác nhau xếp thành hình ngôi sao năm cánh.

Đây không phải là sự cố bất ngờ, có người cố ý giấu con dao ở nơi này.

Hứa Hủ quan sát một lúc rồi đứng dậy. Bãi cỏ này diện tích không lớn, chỗ người bị thương đang ngồi là nơi có vị trí bằng phẳng nhất, mặt thảm cỏ tốt nhất.

Vì vậy, chắc chắn có kẻ chôn dao nhằm mục đích làm người khác bị thương.

Hứa Hủ quay đầu về phía đôi nam nữ. Bọn họ đã đi tới mái đình ngồi xuống. Người phụ nữ tựa vào người đàn ông. Giọng nói dịu dàng của người đàn ông truyền tới. Tuy anh ta nói chuyện với người phụ nữ nhưng mắt nhìn Hứa Hủ chằm chằm. Đến giờ, Hứa Hủ mới chú ý, người đàn ông rất cao lớn, anh ta mặc bộ vest màu đen, làm nổi bật dung mạo trắng trẻo. Đôi mắt anh ta có vẻ ngạo mạn, nhưng thần sắc thoải mái vô tư.

Hứa Hủ tiến lại gần: “Trong hai anh chị ai là người đề nghị ngồi xuống bãi cỏ?”

Người đàn ông hơi biến sắc, người phụ nữ lập tức trả lời: “Là chị.” Thanh âm của chị ta yếu ớt nhưng rõ ràng: “Em gái cảnh sát, Tử Kiêu là em họ chị, vừa từ nước ngoài trở về, hôm nay đến thăm chị. Chính chị đã đề nghị cậu ấy đi dạo trong công viên.”

Hứa Hủ gật đầu. Cô không để ý đến cái nhìn chằm chằm của người đàn ông, tiếp tục tìm kiếm trên bãi cỏ.

Xe cấp cứu và xe cảnh sát nhanh chóng đến nơi, nhân viên quản lý công viên cũng bị kinh động. Hứa Hủ giúp nhân viên cứu hộ đưa người phụ nữ lên xe cấp cứu. Thấy người cô dính đầy máu, nhân viên cứu hộ hỏi: “Cô không sao đấy chứ?”

Hứa Hủ lắc đầu. Cô đang định nói chuyện với người cảnh sát ở bên cạnh, đột nhiên một giọng nói đàn ông truyền tới: “Cô cảnh sát, hãy cho chúng tôi số điện thoại liên lạc đi.”

Người vừa lên tiếng là Tử Kiêu. Anh ta cũng lên xe cấp cứu, ngồi bên cạnh người phụ nữ. Hai người đều hướng ánh mắt về phía Hứa Hủ.

Hứa Hủ lãnh đạm trả lời: “Không cần đâu.” Nói xong, cô nở nụ cười nhàn nhạt, vẫy tay bày tỏ sự khích lệ với bọn họ.

***

Lúc nhận được điện thoại của Quý Bạch, Hứa Hủ đang cầm chiếc đèn pin, kiểm tra từng tấc cỏ ở trong công viên.

Lúc này, đêm đã về khuya, gió thổi hàng cây lay động như bóng ma chập chờn. Thanh âm của Quý Bạch truyền qua sắc đêm, mang một vẻ lười nhác và lạnh lùng: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Hứa Hủ ngẩn người.

Sau khi xe cấp cứu đi khỏi, công viên liền bị phong tỏa. Cảnh sát bắt đầu cùng người quản lý công viên kiểm tra hiện trường, xem còn chỗ nào giấu lưỡi dao nguy hiểm nữa không. Hứa Hủ nói rõ thân phận của cô với cảnh sát, cô cũng là nhân chứng nên được phép ở lại hiện trường.

Tuy trước đây Hứa Hủ theo giáo sư phân tích không ít vụ án, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến. Cảnh sát và nhân viên cấp cứu đều khen cô xử lý tình huống khẩn cấp rất tốt, giữ hiện trường hoàn chỉnh. Do đó, trong lòng Hứa Hủ xuất hiện niềm hưng phấn và hồi hộp khó tả.

Trong tâm trạng hưng phấn đó, Hứa Hủ đã quên cả thời gian, đồng thời quên cả bài tập Quý Bạch bố trí.

“Em quên mất.” Hứa Hủ thật thà trả lời: “Ở đây xảy ra vụ án cố ý gây thương tích cho người khác.”

Cô báo cáo vắn tắt sự việc, Quý Bạch trầm mặc vài giây rồi mở miệng: “Đưa điện thoại của em cho người phụ trách hiện trường.”

Cảnh sát phụ trách hiện trường là người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Sau khi nhận điện thoại, anh ta cười nói: “Quý đội, xin chào, xin chào! Chuyện là thế này…”

Trình bày một lúc, người cảnh sát trả điện thoại cho Hứa Hủ. Quý Bạch hỏi: “Điện thoại của em có chức năng liên lạc bằng hình ảnh không?”

Hứa Hủ hơi bất ngờ: “Có ạ.” Sản phẩm IT là sở thích của cô, di động, máy vi tính và MP4 đều là hàng tiên tiến nhất.

“Mở ra đi!”

Mặc dù tất cả ngọn đèn trong công viên đều bật sáng nhưng tổng thể vẫn tối mờ mờ. Nghe tin đội phó đội hình cảnh Quý Bạch muốn quan sát hiện trường, mấy người cảnh sát và nhân viên quản lý công viên lập tức vây quanh, ai nấy đầy vẻ hiếu kỳ.

Hứa Hủ mở chức năng liên lạc bằng hình ảnh, trong lòng cô rất nghi hoặc: Quý Bạch muốn làm gì?

Hứa Hủ giơ điện thoại, đi một vòng quanh công viên. Quý Bạch còn chưa lên tiếng, đầu kia điện thoại vọng đến thanh âm của một người đàn ông khác: “Quý tam, mau lại đây uống rượu đi!”

“Đợi một lát.” Quý Bạch cười cười trả lời.

Hứa Hủ hơi cau mày. Đúng lúc này, Quý Bạch đột nhiên mở miệng: “Mấy cái cây bên phải ngọn núi giả phía trước, và chỗ cạnh cây cầu ở đằng sau lưng em.”

Vài phút sau, mọi người vỗ tay hoan hô, bởi vì bọn họ thật sự tìm thấy lưỡi dao sắc nhọn chôn ở hai nơi đó.

***

Sau khi tìm ra hung khí, Quý Bạch nói, công việc còn lại để cảnh sát có mặt ở hiện trường tự giải quyết.

Vẻ mặt người phụ trách nhẹ nhõm hẳn, anh ta chủ động đề nghị nói chuyện với Quý Bạch: “Quý đội, thật lòng cám ơn cậu… Đúng rồi, lúc sự việc xảy ra, công viên có rất ít người nên không gây hoảng loạn. Tiểu Hứa ở đội của cậu xử lý hiện trường rất tốt. À… thảo nào… hóa ra là học trò của cậu… quả nhiên thầy hay sinh trò giỏi…”

Nghe anh ta nói vậy, đám đàn ông xung quanh đều nhìn Hứa Hủ bằng ánh mắt ngạc nhiên và kính nể.

Mặt Hứa Hủ dần dần nóng ran.

Một lúc sau, người phụ trách trả điện thoại cho Hứa Hủ, thái độ hết sức thân thiện: “Tiểu Hứa, thầy giáo của cô bảo muốn nói chuyện với cô.”

Hứa Hủ là dân kỹ thuật. Vừa rồi chứng kiến Quý Bạch thể hiện khả năng, trong lòng cô không khỏi xúc động. Vì vậy vừa nhận điện thoại, không đợi anh mở miệng, cô đã lên tiếng trước: “Anh làm thế nào đoán ra?”

Trước đó, cảnh sát ở hiện trường phán đoán hơn ba mươi vị trí có thể giấu con dao, Hứa Hủ về cơ bản đồng tình với suy đoán của họ. Mọi người cùng nhau đi tìm, nhưng diện tích của công viên tương đối lớn, lật từng tấc đất không phải chuyện dễ dàng nên tạm thời chưa có kết quả. Hiện tại trời tối đen, Quý Bạch chỉ đại khái liếc qua hiện trường chứ không thể quan sát tỉ mỉ, vậy mà anh vẫn đoán chính xác hai vị trí.

Ai ngờ Quý Bạch không trả lời mà hỏi lại: “Em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi, bây giờ là mấy giờ?”

“Mười hai giờ rưỡi.”

“Em nói mấy giờ nộp báo cáo phân tích nhân khẩu mất tích cho tôi?”

“Mười một giờ ạ.”

Quý Bạch cười nhạt một tiếng. Thanh âm đó lọt vào tai Hứa Hủ, thể hiện sự chế giễu rõ ràng.

Hứa Hủ rất bất ngờ, đồng thời trong lòng hơi khó chịu. Cô tưởng rằng, sau khi Quý Bạch biết chuyện xảy ra, hơn nữa anh còn đích thân tham gia nên anh sẽ thông cảm với cô. Cô cũng chỉ vì vụ án mới làm lỡ bài tập.

Hơn nữa, hình như anh cũng khen cô với người phụ trách, còn nói cô là học trò của anh.

Vậy mà vừa xong công việc, anh lập tức trở mặt không nhận người, tiếp tục hỏi cô vấn đề bài tập. Cô cảm thấy không thể hiểu nổi ‘thầy giáo’ này.

Quý Bạch dường như nhận ra tâm tình của Hứa Hủ qua sự trầm mặc của cô, anh hỏi: “Ấm ức lắm sao?”

Hứa Hủ không lên tiếng.

Quý Bạch tiếp tục đả kích Hứa Hủ, thanh âm của anh không nhanh không chậm: “Chẳng phải em muốn biết tôi làm thế nào để tìm ra địa điểm giấu hung khí? Rất đơn giản, là trực giác. Bất cứ cảnh sát hình sự nào làm việc lâu năm, chỉ cần có chút đầu óc là có thể dựa vào kinh nghiệm phán đoán.

Tuy nhiên, vụ án này có liên quan gì đến việc em vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ tôi giao cho em? Em ở lại hiện trường lâu như vậy, không chỉ không phát huy tác dụng, còn lãng phí thời gian của tôi. Hứa Hủ, nếu tôi không nhìn thấy báo cáo tôi cần trước sáu giờ sáng mai, em hãy tự nghĩ xem nên xử lý thế nào?”
Share on Google Plus

About Scholes_Kaka

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 comments:

Post a Comment