Blog truyện - BlogTM chúc các bạn một ngày cuối tuần vui vẻ. Hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục với câu chuyện "Cô Bé Quàng Khăn Đỏ" của tác giả L.i.n.h.
Cô bé quàng khăn đỏ (P1)
Lời kể của cô bé lọt vào tai anh dặt dìu, in từng con chữ đậm xuống cõi lòng sâu hút.
Cô bé thường nhìn thấy thành ban công này qua cửa sổ bệnh viện và trốn ra thăm nó. Cô bé chẳng biết nó cao bao nhiêu, nhưng cô bé biết rằng nó cao lắm lắm, đến mức nếu rơi thì sẽ không còn trên mặt đất. Lan can không có ranh giới nào che chắn cô bé với mặt đất sâu hun hút dưới tầm mắt. Nếu bước lên thành ban công và nhắm mắt lại, tất cả đối với cô bé sẽ chỉ là một màu trắng nhạt nhoà. Không hạnh phúc mà cũng chẳng có gì đau khổ. Không nụ cười mà cũng chẳng có nước mắt.
Cô biết bên dưới mình là mặt đất và bên trên mình là bầu trời. Biết một bên tay của cô là sự sống và bên kia là cái chết. Cô biết thế nhưng chẳng biết được rốt cuộc thì cô thuộc về phía bên nào của la bàn mang tên chính bản thân mình .
Cô nhớ được bên trên là bầu trời. Là nơi khí nóng và khí lạnh hoà quyện với nhau, là nơi đối với cô chẳng có sung sướng cũng chẳng có bi ai, là nơi chẳng có yêu thương cũng chẳng có ghẻ lạnh, là nơi tất cả đều hoà hợp. Là nơi con người chẳng có chút suy nghĩ gì về bản thân, về những sinh vật nơi mặt đất. Họ ko lo lắng về tương lai, ko cần biết đến hiện tại và chẳng bao giờ nuối tiếc quá khứ. Họ tự do bay lượn bằng đôi cánh pha lê trong vắt. Tâm hồn họ thanh thản, họ thoả mãn ra đi.
Lúc kể cho anh nghe những lời này, cô nhắm mắt lại mà ngửng mặt lên trời hứng gió. Và cô bé nói, rằng đôi khi trong lòng thắp lên một mong muốn, một ước mơ là có được đôi cánh pha lê ấy.
Gió thổi quanh nơi cả hai đang đứng cheo leo, tấm khăn màu đỏ giật ngược, tung bay dữ dội hơn bao giờ hết. Anh cảm thấy đôi chân bé dần kiễng lên, như ngày càng nhẹ bẫng. La bàn bên trong cô đang dần mất hướng. Gió đưa chân cô dần bay lên.
Tim anh đập mạnh. Trước khi anh biết, một cái tên vụt khỏi miệng anh.
-Sa.
-Sa.
Mắt cô bé mở to, như trong cơn mê bừng tỉnh giấc, nhìn về phía anh, nơi ánh mắt của anh vẫn còn đang thấp thoáng nỗi sợ hãi như sắp mất thứ gì đó. Rồi nhận ra mình đã gọi tên cô, anh bối rối nhắc đến mảnh giấy bốn ngày trước. Cô gật đầu, rồi bước xuống khỏi thành ban công. Anh vụng về đỡ thân hình mảnh mai ngồi lại chiếc ghế gỗ. Cô bé im lặng, nụ cười biến mất trên môi, đưa tay xòe nhẹ về phía cửa ra. Đó là cử chỉ chào tạm biệt kì quặc của cô mỗi lần đến giờ cô muốn anh về.
Anh chần chừ một lúc, rồi bình tâm lại, xếp đàn vào trong hộp. Đóng cửa lại và ra khỏi tòa nhà, anh thấy bầu trời bỗng lặng gió, và trên cao kia, mất dấu vệt khăn màu đỏ bay ngang.
Ngày thứ năm anh đến, không còn hộp đàn nào nữa mà chỉ có một khẩu súng. Bộ phận giảm thanh không cần thiết giữa một nơi hoang vắng như vậy và với một cô gái được ghi chép là đã chết, để số tài sản đồ sộ lọt vào tay người bảo trợ. Người đó đảm bảo cho cô bé, vốn có bệnh hiểm nghèo ấy, một cuộc sống tốt đẹp trong khu bệnh viện biệt lập, cuộc sống mà với chính cô bé ấy cũng giống như là đã chết thật sự vậy.
Di vật đề lại từ cha mẹ cô chỉ có một chiếc khăn màu đỏ vô giá trị, may mắn vì thế mà người đó không cướp nó khỏi cô. Nhưng qua những đợt thuốc kì dị của người bác sĩ có nụ cười gớm ghiếc và cơ thể bị tách biệt với bên ngoài, bệnh của cô ngày càng nặng. Một mẩu giấy được làm như có vẻ tình cờ (còn vương vài hương nước hoa quen thuộc của người bảo hộ) đặt trên bàn cô bé về việc có thể thuê người giúp mình tự tử bằng cách nhờ ai buộc dải băng màu vàng lên cành cây nào đó. Điều đặc biệt là người đó sẽ chơi đàn tiễn đưa người sắp chết. Lúc nhìn thấy mẩu giấy ấy, cô bé chỉ mỉm cười xao xác.
Anh đã đến với dải băng buộc bởi người y tá " tốt bụng" mà cô bé nhờ vả được.
Cô bé đã ngồi đó, chờ anh như những ngày bình thuờng, đến mức người ta tưởng chỉ cần tiếng đàn vang lên, cô sẽ hát. Nhưng không còn đàn nào vang lên nữa rồi.
Anh đứng thẳng từ sau lưng cô, chứ không đứng chênh chếch như trước, để lọt vào mắt anh chỉ có mái tóc ngắn đen thưa, tấm lưng mặc áo trắng nhỏ đến như sắp vỡ và chiếc khăn quàng màu đỏ ám ảnh đã không còn bay mà chỉ buông xuống lặng lẽ. Anh không muốn nhìn cô bé nữa, cũng từng ước là mình chưa bao giờ gọi tên cô. Anh có thói quen không gọi tên khách hàng của mình, và cũng không nhớ chúng. Khi anh bắt đầu nhớ chúng cũng là lúc tay anh sẽ run khi chạm vào cậy súng nặng nề lạnh ngắt. Giờ tay anh chưa run, nhưng anh biết sau khi tiếng súng vang lên, đôi tay anh sẽ run rẩy, đẩy lòng anh xuống bậc sâu nhất của nỗi hoang mang không tên không tuổi.
Dù vậy, anh vẫn còn việc để lầm.
Lúc tiếng lắp đạn chậm rãi vang lên, cô bé bỗng cất tiếng.
-Nơi trên kia, theo anh nghĩ có bao giờ em nghe thấy tên em được gọi không?
Anh im lặng. Rồi trả lời, giọng như lạc ở xứ nào xa xôi lắm.
-Khi em còn được gọi tên bởi ai đó ở đây, sao em muốn đặt cược ở nơi còn không chắc có ai gọi em hay không.
Cô bé không nói gì thêm. Bầu trời nhìn thấy nụ cười mỉm thờ ơ của cô mở rộng thành nụ cười đẹp như giọng hát thần thánh.
Sau nụ cười ấy, tiếng súng vang lên.
Một ngày kia, người người đi trong công viên thấy một thanh niên trẻ chơi đàn violin giữa màu xanh ngắt của hàng cây đầu mùa hè. Tiếng đàn réo rắt, chậm rãi đê mê, vang lên xa rất xa. Tiếng đàn đã trốn thoát khỏi khu tập thể và những hòm thư có khóa bằng sắt, giấu kín những mẩu giấy mật mã về đơn đặt hàng của ai ở đâu đây muốn lìa trần, thoát khỏi cây bàng giờ chắc cũng đã xanh mườn mượt vì dải băng màu vàng sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở đó nữa.
Dù là đầu mùa hè, những đợt gió vẫn còn đùa nghịch lắm, đến mức thổi tung chiếc khăn quàng len mỏng màu đỏ trên vai cô gái nhỏ bé đang đứng cạnh anh, với giọng ca làm tất cả người đi đường phải dừng lại.
-Dù gì em cũng đã là người đã chết, vậy nên một lần được-coi-là-chết nữa để ở mãi bên anh cũng không phải là một ý kiến tồi, phải không, Sa?
Nụ cười tươi lại nở bung bên chiếc khăn đỏ bay trong không trung, thành một vệt màu rạng rỡ reo mừng trên nền trời vẫn còn rất xanh.
-Nơi đâu tên em được gọi, nơi đó là ánh sáng.
Cô bé quàng khăn đỏ (P1)
Lời kể của cô bé lọt vào tai anh dặt dìu, in từng con chữ đậm xuống cõi lòng sâu hút.
Cô bé thường nhìn thấy thành ban công này qua cửa sổ bệnh viện và trốn ra thăm nó. Cô bé chẳng biết nó cao bao nhiêu, nhưng cô bé biết rằng nó cao lắm lắm, đến mức nếu rơi thì sẽ không còn trên mặt đất. Lan can không có ranh giới nào che chắn cô bé với mặt đất sâu hun hút dưới tầm mắt. Nếu bước lên thành ban công và nhắm mắt lại, tất cả đối với cô bé sẽ chỉ là một màu trắng nhạt nhoà. Không hạnh phúc mà cũng chẳng có gì đau khổ. Không nụ cười mà cũng chẳng có nước mắt.
Cô biết bên dưới mình là mặt đất và bên trên mình là bầu trời. Biết một bên tay của cô là sự sống và bên kia là cái chết. Cô biết thế nhưng chẳng biết được rốt cuộc thì cô thuộc về phía bên nào của la bàn mang tên chính bản thân mình .
Cô nhớ được bên trên là bầu trời. Là nơi khí nóng và khí lạnh hoà quyện với nhau, là nơi đối với cô chẳng có sung sướng cũng chẳng có bi ai, là nơi chẳng có yêu thương cũng chẳng có ghẻ lạnh, là nơi tất cả đều hoà hợp. Là nơi con người chẳng có chút suy nghĩ gì về bản thân, về những sinh vật nơi mặt đất. Họ ko lo lắng về tương lai, ko cần biết đến hiện tại và chẳng bao giờ nuối tiếc quá khứ. Họ tự do bay lượn bằng đôi cánh pha lê trong vắt. Tâm hồn họ thanh thản, họ thoả mãn ra đi.
Lúc kể cho anh nghe những lời này, cô nhắm mắt lại mà ngửng mặt lên trời hứng gió. Và cô bé nói, rằng đôi khi trong lòng thắp lên một mong muốn, một ước mơ là có được đôi cánh pha lê ấy.
Gió thổi quanh nơi cả hai đang đứng cheo leo, tấm khăn màu đỏ giật ngược, tung bay dữ dội hơn bao giờ hết. Anh cảm thấy đôi chân bé dần kiễng lên, như ngày càng nhẹ bẫng. La bàn bên trong cô đang dần mất hướng. Gió đưa chân cô dần bay lên.
Tim anh đập mạnh. Trước khi anh biết, một cái tên vụt khỏi miệng anh.
-Sa.
***
-Sa.
Mắt cô bé mở to, như trong cơn mê bừng tỉnh giấc, nhìn về phía anh, nơi ánh mắt của anh vẫn còn đang thấp thoáng nỗi sợ hãi như sắp mất thứ gì đó. Rồi nhận ra mình đã gọi tên cô, anh bối rối nhắc đến mảnh giấy bốn ngày trước. Cô gật đầu, rồi bước xuống khỏi thành ban công. Anh vụng về đỡ thân hình mảnh mai ngồi lại chiếc ghế gỗ. Cô bé im lặng, nụ cười biến mất trên môi, đưa tay xòe nhẹ về phía cửa ra. Đó là cử chỉ chào tạm biệt kì quặc của cô mỗi lần đến giờ cô muốn anh về.
Anh chần chừ một lúc, rồi bình tâm lại, xếp đàn vào trong hộp. Đóng cửa lại và ra khỏi tòa nhà, anh thấy bầu trời bỗng lặng gió, và trên cao kia, mất dấu vệt khăn màu đỏ bay ngang.
***
Ngày thứ năm anh đến, không còn hộp đàn nào nữa mà chỉ có một khẩu súng. Bộ phận giảm thanh không cần thiết giữa một nơi hoang vắng như vậy và với một cô gái được ghi chép là đã chết, để số tài sản đồ sộ lọt vào tay người bảo trợ. Người đó đảm bảo cho cô bé, vốn có bệnh hiểm nghèo ấy, một cuộc sống tốt đẹp trong khu bệnh viện biệt lập, cuộc sống mà với chính cô bé ấy cũng giống như là đã chết thật sự vậy.
Di vật đề lại từ cha mẹ cô chỉ có một chiếc khăn màu đỏ vô giá trị, may mắn vì thế mà người đó không cướp nó khỏi cô. Nhưng qua những đợt thuốc kì dị của người bác sĩ có nụ cười gớm ghiếc và cơ thể bị tách biệt với bên ngoài, bệnh của cô ngày càng nặng. Một mẩu giấy được làm như có vẻ tình cờ (còn vương vài hương nước hoa quen thuộc của người bảo hộ) đặt trên bàn cô bé về việc có thể thuê người giúp mình tự tử bằng cách nhờ ai buộc dải băng màu vàng lên cành cây nào đó. Điều đặc biệt là người đó sẽ chơi đàn tiễn đưa người sắp chết. Lúc nhìn thấy mẩu giấy ấy, cô bé chỉ mỉm cười xao xác.
Anh đã đến với dải băng buộc bởi người y tá " tốt bụng" mà cô bé nhờ vả được.
Cô bé đã ngồi đó, chờ anh như những ngày bình thuờng, đến mức người ta tưởng chỉ cần tiếng đàn vang lên, cô sẽ hát. Nhưng không còn đàn nào vang lên nữa rồi.
Anh đứng thẳng từ sau lưng cô, chứ không đứng chênh chếch như trước, để lọt vào mắt anh chỉ có mái tóc ngắn đen thưa, tấm lưng mặc áo trắng nhỏ đến như sắp vỡ và chiếc khăn quàng màu đỏ ám ảnh đã không còn bay mà chỉ buông xuống lặng lẽ. Anh không muốn nhìn cô bé nữa, cũng từng ước là mình chưa bao giờ gọi tên cô. Anh có thói quen không gọi tên khách hàng của mình, và cũng không nhớ chúng. Khi anh bắt đầu nhớ chúng cũng là lúc tay anh sẽ run khi chạm vào cậy súng nặng nề lạnh ngắt. Giờ tay anh chưa run, nhưng anh biết sau khi tiếng súng vang lên, đôi tay anh sẽ run rẩy, đẩy lòng anh xuống bậc sâu nhất của nỗi hoang mang không tên không tuổi.
Dù vậy, anh vẫn còn việc để lầm.
Lúc tiếng lắp đạn chậm rãi vang lên, cô bé bỗng cất tiếng.
-Nơi trên kia, theo anh nghĩ có bao giờ em nghe thấy tên em được gọi không?
Anh im lặng. Rồi trả lời, giọng như lạc ở xứ nào xa xôi lắm.
-Khi em còn được gọi tên bởi ai đó ở đây, sao em muốn đặt cược ở nơi còn không chắc có ai gọi em hay không.
Cô bé không nói gì thêm. Bầu trời nhìn thấy nụ cười mỉm thờ ơ của cô mở rộng thành nụ cười đẹp như giọng hát thần thánh.
Sau nụ cười ấy, tiếng súng vang lên.
***
Một ngày kia, người người đi trong công viên thấy một thanh niên trẻ chơi đàn violin giữa màu xanh ngắt của hàng cây đầu mùa hè. Tiếng đàn réo rắt, chậm rãi đê mê, vang lên xa rất xa. Tiếng đàn đã trốn thoát khỏi khu tập thể và những hòm thư có khóa bằng sắt, giấu kín những mẩu giấy mật mã về đơn đặt hàng của ai ở đâu đây muốn lìa trần, thoát khỏi cây bàng giờ chắc cũng đã xanh mườn mượt vì dải băng màu vàng sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở đó nữa.
Dù là đầu mùa hè, những đợt gió vẫn còn đùa nghịch lắm, đến mức thổi tung chiếc khăn quàng len mỏng màu đỏ trên vai cô gái nhỏ bé đang đứng cạnh anh, với giọng ca làm tất cả người đi đường phải dừng lại.
***
-Dù gì em cũng đã là người đã chết, vậy nên một lần được-coi-là-chết nữa để ở mãi bên anh cũng không phải là một ý kiến tồi, phải không, Sa?
Nụ cười tươi lại nở bung bên chiếc khăn đỏ bay trong không trung, thành một vệt màu rạng rỡ reo mừng trên nền trời vẫn còn rất xanh.
-Nơi đâu tên em được gọi, nơi đó là ánh sáng.
(Hết)
Truyện ngắn sưu tầm
0 comments:
Post a Comment